sau khi ly hôn vẫn tiếp tục dây dưa

Song sau đó, những đám cưới đồng tính vẫn liên tục được tổ chức. Năm 2007, Đinh Công Khanh và Nguyễn Thái Nguyên cũng tổ chức lễ cưới tại Canada, nơi mà hôn nhân đồng tính được công nhận từ năm 2005. Lá đơn ly hôn cùng dòng nhắn của vợ sau đêm tôi ở lại nhà vợ cũ Chuyện vợ chồng. Tôi năm nay 45 tuổi. Tôi và vợ cũ ly hôn cách đây 3 năm. Sau khi ly hôn, tôi chọn cách tái hôn để quên đi quá khứ. Dù nhiều người không tán thành nhưng đấy là lựa chọn của tôi. Vợ Cũ Của Tổng Tài Lạnh Lùng - Chương 46: Gặp gỡ lần đầu tiên sau khi ly hôn (p2) "Tuyết Y, anh xin lỗi vì những điều anh đã làm trước kia, nhưng bây giờ anh không có lựa chọn khác.". Hoắc Tư Hào cố nén cảm xúc của hắn, thấy cô rời đi liền vội vàng túm lấy tay Sau ly hôn, thường thì người bầy ông bước tiếp "tập hai" nhẹ nhàng, dễ dàng và đơn giản hơn các so với những người phụ nữ. Chẳng đề nghị họ "có giá" gì hơn, cơ mà do ý niệm xã hội, dù vẫn "thoáng" hơn hết sức nhiều, vẫn tiếp tục bất công với những Sau khi ly hôn, tôi chọn cách tái hôn để quên đi quá khứ. Dù nhiều người không tán thành nhưng đấy là lựa chọn của tôi. Tôi muốn ở bên người vợ hiện tại mãi mãi nhưng vợ cũ lại xuất hiện, và tôi mất luôn cả gia đình. Tôi và vợ cũ là bạn học thời trung học. Khi Künstliche Befruchtung Für Singles In Österreich. Bad gateway Error code 502 Visit for more information. 2023-06-12 193523 UTC You Browser Working Amsterdam Cloudflare Working Host Error What happened? The web server reported a bad gateway error. What can I do? Please try again in a few minutes. Cloudflare Ray ID 7d64896079700bc2 • Your IP • Performance & security by Cloudflare Đọc một lèo. Ha ha, hỏng máy tính, đọc bằng điện thoại thì không cảm nhận được cái gọi là “tư vị”, thành ra bây giờ mới mò vào đọc tiếp. Ta đợi ebook của nàng. Aizz, ngoài lề đôi chút, đó là nhìn cái theme của nàng, lại đi mò lại nhạc Beatles, mà cứ nghe nhạc Beat, lại suy nghĩ mông lung, thấy thời gian sao mà tàn khốc chẳng hiểu sao lại có cái suy nghĩ ấy nữa. Aizzz Lại còn, cứ nhìn cái gravatar của nàng lại nghĩ đến cảnh Kagura trước lúc chết, lại…. muốn rơi nước mắt. Aizzzz………… Đã đến gần lễ mừng năm mới, bà Khương và dì ngồi xe Tiếu Dương đến nhà lúc ăn cơm tối, Khương Hiểu Nhiên bận rộn trong phòng bếp, Dương Dương thì ở ngoài vườn hoa Khương vào phòng khách, nhìn thấy phòng khách rộng rãi, có cầu thang, cảm giác như một khu vườn lộng lẫy bài trí sang trọng. Sống đến sáu mươi tuổi, bà cũng chỉ nhìn thấy ngôi nhà to lớn trên TV.“Mẹ, con đặt hành lý của mẹ và dì ở tầng một, đỡ phải đi cầu thang lên tầng hai”. Tiếu Dương xách theo hai túi vali đi vào phòng khách.“Cứ để đấy đi, con nghỉ ngơi đã”.Dì đi vào phòng bếp xắn ống tay áo, “Hiểu Nhiên, cần giúp gì không, để dì làm giúp cho”.Khương Hiểu Nhiên đang thái rau, thấy bà bước vào vội vàng bỏ dao, tay đặt lên vai xoay người bà kéo ra ngoài, “Dì à, dì nghỉ ngơi đi, con xong ngay đây”.Bà Khương và dì ngồi ở phòng khách, Tiếu Dương ngồi một bên.“Tiếu Dương à, mẹ nghe nói con mua ngôi nhà này cho Dương Dương”.“Vâng ạ, nhiều năm nay con đã không quan tâm chăm sóc cho Dương Dương và Hiểu Nhiên”.“Nghe khẩu khí con như vậy, hẳn vẫn chưa quên Hiểu Nhiên”. Dì hỏi tiếp.“Năm đó chúng con ly hôn là quyết định vội vã, đã nhiều năm trôi qua vẫn cảm thấy Hiểu Nhiên là thích hợp nhất với con”.“Tiếu Dương, lúc trước hai đứa ly hôn mẹ cũng không đồng ý, cũng không phải không có cơ sở tình cảm, nói một câu tính tình không hợp liền ra đi. Tính tình Hiểu Nhiên mạnh mẽ, chuyện lớn như vậy cũng không thương lượng với mẹ. Nhưng đã ly hôn rồi mẹ cũng không ràng buộc hai đứa”. Bà Khương uống ngụm trà.“Mẹ, mẹ yên tâm, con đã hơn ba mươi tuổi rồi, nếu đã quyết tâm ở bên nhau thì con sẽ mãi không thay đổi”.“Có được những lời này của con trong lòng mẹ cũng cảm thấy yên tâm. Bên nhà con đã biết quyết định của con chưa?”.Tiếu Dương dừng lại một chút rồi đáp. “Dạ”.“Vậy là tốt rồi, tuy nói hôn nhân là chuyện của hai người nhưng nếu không có người lớn chủ trì vẫn không được”.Cơm nước xong, Tiếu Dương và con gái lên tầng lẽ mẹ và dì đi đường dài mệt nhọc nên cũng sớm vào phòng Hiểu Nhiên ngồi ở phòng khách xem đang phát chương trình những bà nội trợ, có ba cặp tuyển thủ đấu nhau, vào siêu thị mua đồ không ngừng, một lát xe đẩy đã đầy Hiểu Nhiên đang ảo tưởng, bản thân mình tuyệt đối không mua gì, sau đó người chủ trì tuyên bố cô có tổng số tiền cao nhất nên đạt được giải thưởng mua sắm đầy một giỏ hàng của tất cả mặt hàng trong vậy cô bật cười ra tiếng.“Cười ngây ngô gì thế?”. Tiếu Dương nằm ở sofa sau lưng, miệng kề bên gò má cô Hiểu Nhiên cũng không muốn nói tâm sự mình cho anh nghe, sợ bị anh trêu trọc.“À, lâu không xem nhiều chương trình như này, rất buồn cười”.Tiếu Dương nheo mắt, cái chương trình nhàm chán này, nhưng miệng lại nói, “Thỉnh thoảng xem để thư giãn rất tốt đấy”.“Mà trước kia không phải anh ghét nhất thấy em xem nhưng chương trình kiểu này sao?”.Bây giờ vẫn ghét như thế, nhưng chỉ cần em vui là Dương cười,”Thay đổi thế này không phải tốt à?”.Khương Hiểu Nhiên “Ừm” một tiếng, ánh mắt còn nhìn chằm chằm lên màn nhìn anh, trong lòng anh không thoải Dương vòng qua ngồi bên cạnh cô, tay ôm chặt thắt lưng cô, một tay khác đặt lên bụng cô, nhẹ nhàng vuốt ve, rồi từ từ chuyển lên nơi tròn trĩnh của Hiểu Nhiên thoáng giật mình, cơ thể chợt mềm nhũn, mặt đỏ, “Anh điên à, mẹ ở trong phòng, ngộ nhỡ nhìn thấy anh…. “.Tiếu Dương không để cô nói hết câu đã chặn miệng cô lại, không đi sâu vào nhưng không ngừng giữ chặt cắn một lúc lâu mới rời môi Hiểu Nhiên thở sâu, “Điên à, anh làm gì vậy?”.“Bà xã à, không còn cách nào khác, nhìn em rất ngon lành”.“Nghĩ em là kem sao mà ngon”.“Thật sự hiểu biết đấy”. Tiếu Dương hôn một cái lên má cô.” Đi ra, đi ra đi, thật không chịu nổi anh”.“Thật sự muốn anh đi? Nếu không anh sẽ ở lại, mà trên tầng còn phòng trống đấy”.“Đừng bậy bạ, mẹ và dì ở đây anh đừng nghĩ lung tung. Anh về sớm ngủ đi. Ngày mai anh còn phải đi thay băng”.Tiếu Dương không quan tâm nói, “Không có việc gì, thay băng sau cũng được, giờ để vậy cũng tốt”.“Nhỡ có sẹo thì sao”.“Không phải càng nam tính sao, đúng là hợp ý anh”.Khương Hiểu Nhiên giơ tay sờ cổ anh, nghĩ đến một vết sẹo lớn ở đây, trong lòng cô đau xót.“Được rồi, anh đi”. Tiếu Dương thấy dáng vẻ đau lòng của cô, bỗng nhiên đứng dậy rời Hiểu Nhiên còn chưa lấy lại tinh thần, người đã không thấy bóng dáng tối ngủ di động bỗng vang lên tiếng có tin ra đã thấy, Anh đã về nhà, em đang làm gì vậy?Vội trả lời, đang chuẩn bị được rồi, an tâm ngủ đi. Bà xã của nghĩ thật buồn nghĩ lại đó mới chính là con người anh, anh đã trở di động, Khương Hiểu Nhiên kê đầu lên gối nhưng không ngủ dù lúc đầu nằm lên, chăn nóng hừng hực, cơ thể cảm thấy ấm áp hơn đến tối qua, Tiếu Dương nhiệt tình như vậy tim cô đột nhiên đập đầu cơ thể hơi lạnh không hiểu sau nóng lên, cứ như lửa có gì đâu, cô thầm nhắc bản thân, vừa mới rời nhau đã nghĩ đến anh. Giống như nhớ lại hồi còn yêu nhau cũng vậy, mỗi một phút không gặp đã nghĩ không Hiểu Nhiên, đừng giống như cô gái trẻ nữa. Mày bình tĩnh đi. Không dư thừa tình cảm để cho mày tiêu xài đâu, mày sẽ thua không dậy nổi lòng thầm dặn mình nhớ kỹ rồi dần dần chìm vào giấc ngày hôm sau, ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Cố San, hẹn gặp mặt Hiểu Nhiên cảm thấy kỳ lạ, cô và cô ấy cũng không quen thân, sao lại kiếm chuyện đến tìm này lại chuyện gì đây?Mang theo nghi vấn cô đi đến nơi hẹn, nghe nói nơi này cũng là sản nghiệp Cố thị, câu lạc bộ thư giãn nghỉ ngơi của giới thượng lưu ở trung tâm thành cửa vào, Cố San tao nhã ngồi ở kia, uống thứ gì Hiểu Nhiên ngồi ở ghế đối diện với cô ấy, nói thẳng, “Chị Cố, xin hỏi hôm nay chị tìm tôi có gì chỉ giáo?”.Cố San vẫy tay gọi phục vụ cầm thực đơn đến, “Xin hỏi chị uống gì ạ?”.Khương Hiểu Nhiên thấy người khác lịch sự như vậy, nhìn sang xem Cố San đang uống gì đó đẹp mắt, thứ chất lỏng màu xanh nhạt chảy trong chiếc cốc thủy tinh trong suốt, có vẻ là thứ đồ uống thế chỉ chỉ, “Giống như cô ấy”.Chờ phục vụ bưng đồ uống đến, cô uống một ngụm, có chút chua, có chút San lúc này mới mở miệng, “Khương tiểu thư, tùy tiện quấy rầy cô như vậy thât có lỗi quá. Nhưng tôi làm vậy cũng là bất đắc dĩ”.Cô ấy tạm dừng một chút, nói tiếp, “Mấy ngày hôm trước Phan Yến Ny gây phiền phức cho cô. May mắn cô không có chuyện gì”.Khương Hiểu Nhiên nhìn cô ấy, hình như bây giờ Phan Yến Ny và cô ấy không có quan hệ San hiểu ý của cô, mỉm cười nói, “Cô nhất định thấy kì lạ vì sao tôi lại quan tâm đến chuyện của cô ta. Tuy nói cô ta và Thiên Nhân ly hôn, về pháp luật cô ta và nhà họ Cố không còn quan hệ gì, nhưng dù sao cô ta cũng đã là con dâu nhà họ Cố nhiều năm, về tình về lý chúng tôi không thể bỏ mặc”.“Nhưng tôi không phải là cảnh sát, cũng không phải là quan tòa”. Khương HIểu Nhiên rất bình tĩnh nói.“Nghe nói là bạn cô bị thương, tôi muốn cô ra mặt, nhờ cậu ấy thay đổi khẩu cung ở cục cảnh sát, nói đó chỉ là hiểu lầm”.“Cảnh sát sẽ tin tưởng sao? Lúc ấy bọn họ đã tận mắt nhìn thấy”.” Đây sẽ là chuyện của tôi”. Cố San tao nhã uống đồ uống, “Ban đầu định để Thiên Nhân nói chuyện này với cô nhưng nó không chịu, sợ cô khó xử, tôi đành phải tự mình ra mặt”.Khương Hiểu Nhiên vốn định nói, việc này tôi không quyết định được, nhưng nghe được tên Cố Thiên Nhân lại nuốt lời nợ Cố Thiên Nhân nhiều lắm, có thể báo đáp ân tình của anh đối với cô, trong lòng cô cũng thấy dễ chịu rất nhiều.“Việc này tôi chỉ có thể nói sẽ giúp cô nói, kết quả cuối cùng thế nào tôi cũng không thể đảm bảo”.“Có những lời này của cô là được rồi”.Khương Hiểu Nhiên đi ra khỏi câu lạc bộ, thấy một chiếc xe hơi màu đen đỗ lại ven đường, cửa kính xe hạ xuống, Cố Thiên Nhân ngồi bên trong nhìn cô ra hiệu lên đi qua đó, mở cửa xe, ngồi bên cạnh anh, cười nói, “Trùng hợp thật”.“Anh cố ý chờ em”. Cố Thiên Nhân khởi động ô tô, xe chạy nhanh dọc theo đường lớn, mãi cho đến vùng ngoại ô thành phố mới dừng mắt là một mảnh đất nông nghiệp trồng đủ loại rau người đều không xuống xe, Cố Thiên Nhân hạ cửa kính, gió mát từ từ thổi đi không khí ngượng ngừng trong xe làm tinh thần con người cũng thoải mái hẳn lên.“Chị anh đến tìm em?”.“Đúng vậy”.“Em đồng ý rồi? “.“Em sẽ cố gắng, cũng không thể để anh khó xử”.“Vốn nghĩ ly hôn sẽ không còn liên quan, ai ngờ vẫn dính dáng đến”. Cố Thiên Nhân nhìn về phía xa xa, “Cha cô ta đến tìm cha anh, hai nhà bây giờ trên phương diện ít nhiều vẫn có liên quan”.“Ảnh chụp cô ấy thực sự là thế nào?”.“Cũng chính cô ta tự trồng quả đắng, người đàn ông chụp ảnh lần trước đòi anh một trăm vạn, phim ảnh đều đưa hết cho anh, vốn coi là không có việc gì. Ly hôn xong hắn ta lại đòi tiếp tiền, anh không cho, kết quả trong tay hắn ta vẫn còn giữ lại vài bức ảnh, vì để hả giận nên hắn đã gửi lên mạng”.“Ảnh trên mạng vẫn còn sao?”.“Cơ quan công an đã xử lý”.“Vậy là tốt rồi”.“Không nói chủ để mất hứng thế nữa, đã lâu không gặp em, nhà mới trang hoàng thế nào rồi?’. Cố Thiên Nhân quay đầu nhìn cô.“À, năm trước chưa kịp chuyển vào”.“Mà hai ngày trước anh đi qua nhà em nhưng không thấy có ai”.“Bây giờ em không ở đó”.Cố Thiên Nhân lên tiếng sau một lúc lâu không nói gì, “Cuộc sống em đã ổn định rồi, anh cũng an tâm”.“Thiên Nhân”. Khương Hiểu Nhiên cũng không nói lên với anh, cô thua thiệt nhiều lắm.“Hiểu Nhiên, cùng anh chơi tennis đi”.Khương Hiểu Nhiên nhìn giờ qua di động, sắp đến giờ cơm tối rồi.“Lần trước em đồng ý làm cho anh hai điều, hôm nay bắt đầu hoàn thành điều một”.Khương Hiểu Nhiên cười nói, “Sớm biết đơn giản như vậy em sẽ đồng ý làm nhiều hơn”.“Bây giờ cũng không muộn, ba điều được không?”. Cố Thiên Nhân lặng lẽ nhìn cô.“Được thôi, ba điều. Giao dịch”.Hai người đi đến câu lạc bộ, Cố Thiên Nhân gọi một cô gái trẻ đưa cho cô một bộ quần áo thể Hiểu Nhiên mặc xong quần áo, mới nhớ mình chỉ vài lần đánh tennis, cũng là Lưu Sảng cương quyết lôi đi, tài nghệ vẫn còn rất mới quần áo xong, nhìn vào gương soi, thấy tư thế có vài phần giống vận động viên thể thao, váy ngắn đến đùi khoe hai chân thon đến sân bóng, ánh mắt Cố Thiên Nhân sáng ngời, ngày bình thường anh có chút yên tĩnh già dặn hôm nay phong thái rất oai hùng hiên chơi vài hiệp Khương Hiểu Nhiên đã thua thảm ngồi bên sân, uống nước khoáng, mồ hôi từ tóc mai chảy ròng Thiên Nhân đi đến bên cạnh cô, đưa cho cô một cái khăn “Sao vậy, không chơi nữa sao?”.“Tha cho em đi, thực lực chênh lệch quá lớn, anh nên tìm người khác giỏi hơn thôi”. Khương Hiểu Nhiên lau mồ hôi chán nản Thiên Nhân đưa tay, “Để anh dạy em”.Khương Hiểu Nhiên do dự, sau đó đưa tay cho học, Khương Hiểu Nhiên rất nhiêm túc, vì thế cô bỏ qua phản ứng của Thiên Nhân ở phía sau cô, lồng ngực chạm vào sau lưng cô, tay vươn qua hông cầm vào cổ tay thơm hòa lẫn với mồ hôi trên cơ thể người phụ nữ tỏa ra tạo nên hương vị rất hấp dẫn, hơi thở Cố Thiên Nhân trở nên dồn dập, anh hít sâu, miễn cưỡng dạy cô một lúc sau đó rời khỏi cô ngay.“Sao vậy, không dạy nữa sao?”.“Bụng anh đang kháng nghị, đi ăn chút gì đã”. Giọng anh khàn ăn cơm ở một quán gần đó, không quá lớn nhưng lại rất lịch sự tao động một lúc Khương Hiểu Nhiên thấy thèm ăn hơn hiều, cô ăn hai bát cơm, đồ ăn trước mặt cũng tiêu diệt gần Thiên Nhân muốn gọi thêm đồ ăn nhưng Khương Hiểu Nhiên xua tay, “Đừng gọi nữa, em không chống đỡ nổi về nhà đâu”.Trên đường về nhà, Khương Hiểu Nhiên thấy rất mệt mỏi, bên trong xe bật điều hòa, nhiệt độ thích hợp, một lúc sau cô đã nhắm mắt đi chậm rãi trên con đường bằng phẳng, chỉ chốc lát đã đến cửa biệt khi xe dừng lại Khương Hiểu Nhiên vẫn đang ngủ đèn mờ ảo trong xe chiếu xuống làm nổi bật gò má hồng hào của cô, đôi môi anh đào thật sự hấp dẫn mê Thiên Nhân nhìn cô thật lâu, cuối cùng không khống chế được vẻ nữ tính bao phủ cả trong xe, khẽ nghiêng người gắn chặt lên đôi môi đỏ mọng ấy, một dòng điện xẹt qua môi đến tận tim giây, hai giây, mười giây, anh vẫn không rời khỏi môi phụ nữ còn đang ngủ này vẫn chưa hiểu chuyện vừa rồi xảy Thiên Nhân không đành lòng đánh thức cô, thận chí chỉ một giây ở bên cô, thế là quá tốt với anh.“Về đến nhà rồi”. Anh nhìn đồng hồ, đã muộn rồi, vẫn nên gọi cô Hiểu Nhiên dụi mắt vẫn còn chưa tỉnh ngủ, “Nhanh vậy sao”.Khi Khương Hiểu Nhiên xuống xe, xe vẫn còn đỗ ở vào khoảng sân lớn, ở giữa hoa viên có một người đang đứng trong bóng đêm bao phủ anh nhưng đôi đồng tử lại toát ra màu đen sẫm hơn cả màn đêm. “Mẹ, mẹ sắp truyền dịch xong rồi. Con đi gọi bác sĩ”. Dương Dương chạy ra khỏi phòng bệnh, quay đầu làm mặt quỷ với Tiếu Dương ngồi lên mép giường, tay vuốt ve vai cô, “Còn tức giận sao ?” .Khương Hiểu Nhiên đẩy tay anh ra, “Tôi tức giận cái gì, không hề”.“Mỗi đêm cũng có ba trăm tệ, coi như anh trả tiền sinh hoạt cho Dương Dương, anh trả được không?”.“Anh tính tiền thật giỏi. Tôi chỉ không muốn lãng phí tiền bạc”.“Vậy lúc Cố Thiên Nhân giúp em đổi phòng bệnh, sao em không nói”.“Lúc đó nể mặt anh ấy nên không nói thôi”.Không có gì tốt mất hứng, miệng còn phải khuyên, “Theo số liệu thống kê của khoa học, môi trường có thể ảnh hưởng đến tâm trạng, tâm trạng tốt thì bệnh mới mau chóng hồi phục. Em ở phòng bốn người, rửa cái mặt còn phải xếp hàng, lại nói sau có đàn ông nằm giường cạnh, em sẽ thấy không thuận tiện, không phải sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng sao, như vậy cơ thể hồi phục không có lợi đâu”.Sắc mặt Khương Hiểu Nhiên dần dần dịu xuống.“Đừng để một việc nhỏ như vậy sinh ra tức giận, tức giận làm tổn thương gan, cơ thể quan trọng hơn. Về sau em đã khỏe rồi, cứ nhằm anh mà đánh là được”.Tiếu Dương thừa cơ nắm lấy tay cô, đánh lên người Hiểu Nhiên nằm trên giường, một tay còn cắm ống kim tiêm dây truyền, một tay bị kìm kẹp ở ngực anh. Mặt cô bỗng đỏ bừng, “Làm gì vậy, buông tay ra”.Bên má cô hồng hào tực như đóa anh đào, ánh mắt bắt đầu gợn sóng tức giận, giống như bị búa tạ gõ vào, tim TIếu Dương không ngừng nhảy múa rộn không kìm lòng được cúi người, tay nhẹ nhàng gạt lọn tóc mái vướng trên trán cô, ngón tay khẽ vuốt trán, mặt ép càng ngày càng gần, lông mi dày, giống như bàn trải quét qua đôi mắt cô, tựa như lông chim thổi qua lòng gần như không còn đường trốn.“Mẹ, chị y tá đến rồi”. Dương Dương chạy vọt vào, thấy mặt Tiếu Dương cơ hồ dán trên mặt mẹ, vội lấy tay che hai mắt, “Con chưa nhìn thấy gì cả”.Mặt Khương Hiểu Nhiên vội quay sang một Dương đi lên phía trước, ngồi xổm xuống và gạt bàn tay con bé, “Đừng che mắt vậy”.“Chú à, sáng mai đi học chú đến xem cháu hát, được không?”.Ngày mai Tiếu Dương vốn có cuộc họp sớm, nhưng nhìn ánh mắt khát vọng của con gái, như một lời hứa chắc chắn, “Đi, chú nhất định đi”.“Cháu có thể gọi chú là ba được không?”. Dương Dương ngượng ngùng tình anh giống như hộp gia vị bị đổ, hương vị gì cũng sau khi con gái biết được sự thật làm như vậy, anh sẽ có được hạnh phúc đã bị đánh mất bao mũi nhỏ nhắn của Dương Dương, “Giờ gọi vài tiếng, nếu không ngày mai không tìm thấy cảm giác”.Dương Dương bắt đầu vài tiếng ngại ngùng, sau rồi giọng nói rõ ràng lại còn mang vẻ làm nũng đáng vào tai Tiếu Dương, giống như âm thanh của trời, anh không khỏi ôm lấy Dương Dương xoay tá đi rồi, hai người vẫn chơi đùa như vậy.“Chú ơi, cháu chóng mặt rồi”. Dương Dương cười khanh khách không Dương đang chuyển động cơ thể, đột nhiên dừng lại, bị lực quán tính phản lại, anh lùi về sau trượt từng ôm chặt con gái, “Dương Dương, không sợ à”.“Không ạ, chơi vui lắm”. Dương Dương dường như không quan Dương Dương ra, Tiếu Dương theo thói quen lấy ra điếu thuốc, nghĩ đây là phòng bệnh, anh đi ra ngoài. Điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay lại quên châm lửa, trong lòng chỉ có một ý nghĩ lặp lại trong đầu, rõ ràng anh thực sự là ba của con bé, bây giờ lại phải giả rồi, tiếng “chú” con bé nói như làm tim anh rơi xuống đáy muốn chạy vào phòng bệnh, nói cho Dương Dương, anh chính là ba của con bé, nhưng sợ lại làm đứa nhỏ hoảng Hiểu Nhiên thấy Tiếu Dương đi khỏi phòng bênh, cô biết tim anh khó đứng dậy đi đến bên cạnh con gái, kéo con bé ngồi lên sô fa, “Dương Dương, con thích chú Tiếu sao?”.Dương Dương làm nũng xà vào lòng cô, “Thích. Lần trước con đến nhà chú ấy, chú ấy chơi trò chơi với con, chơi trốn tìm ấy. Mẹ biết chú ấy trốn ở đâu không? Chú ấy trốn dưới bàn máy tính. Chỗ đó kín vậy, con mất bao lâu mới đoán ra được. Sau đó, con cũng tìm được nơi trốn, con trốn trong tủ quần áo, chú ấy không tìm thấy con. Con thắng đấy!”.Đó là chú ấy nhường con, Khương Hiểu Nhiên nghĩ vậy.“Người thắng được thưởng quà. Chú Tiếu mua cho con cặp sách công chúa bạch tuyết. Cặp sách ban đầu của con năm đầu tiên trường phát đã bị hỏng lâu rồi, bà ngoại đã vá cho con nhiều lần, bọn bạn học đều cười con”.Mặt Khương Hiểu Nhiên tựa lên trán con gái, con gái đã lớn, ngay cả khi cô làm mẹ khiêm cả làm cha, cũng không thể thay thế được vị trí của người nhỏ đến lớn, nói là dành cho con gái một cuộc sống tốt nhất. Nhưng vì kiếm sống, mỗi ngày phải bôn ba ở ngoài, căn bản không có thời gian làm bạn con năm đầu, mỗi ngày ra ngoài từ sáng đến gần mười giờ tối mới về nhà, gần như cả mặt mũi con bé cũng không ngày ở cửa hàng mười mấy tiếng, đổi lấy cùng lắm chỉ là ăn đủ mặc ấm mà thôi. Búp bê, váy công chúa, những đồ chơi bé gái thích, cô đều không thể mua gái có mái tóc đen bóng, buộc kiểu đuôi ngựa, đặc biệt đáng yêu. Những bé gái cùng lứa tuổi, trên đầu đầy những đồ vật trang sức. Nhưng vì cô tiết kiệm tiền nên không dám mua cho con một năm sinh nhật con gái, cô mua tặng cho con bé một đôi cặp tóc chuột Minnie ở trong bách hóa A, chỉ có năm tệ, nhưng lúc ấy Dương Dương đã ôm cô mãi không nhớ lời nói của Tiếu Dương, nói cô ích kỉ. Đúng vậy, cô thật ích kỉ. Cô có quyền gì mà không cho con gái biết cha đẻ nó là lầm của người lớn không thể để trẻ con phải chịu biết, Tiếu Dương sẽ là người cha tốt.“Dương Dương, về sau gọi chú ấy là ba nhé!”.“Ba?”. Dương Dương trợn tròn mắt,”Mẹ, mẹ muốn kết hôn với chú Tiếu sao?”.“Vì sao con lại nói vậy?”.“Lưu Đại Đào, mẹ cậu ấy kết hôn với người khác, cậu ấy liền kêu người ta là ba”.Ánh mắt Khương Hiểu Nhiên nhìn thẳng con gái, “Chú Tiếu là ba của con”.Trong mắt Dương Dương tràn đầy nghi hoặc, khó hiểu, nhưng không hình dung được niềm vui.“Hiểu Nhiên à, bà đến thăm cháu”.“Bà Trương, sao bà lại đến đây?”. Khương Hiểu Nhiên vội vàng đứng dậy.“Vài ngày không thấy cháu cứ thấy nhớ kì lạ”. Bà Trương đi vào, “Nấu cho cháu bát canh thịt bò tẩm bổ”.Khương Hiểu Nhiên tiếp nhận cặp lồng, “Bà còn mang mấy thứ này đến, cháu sẽ xấu hổ lắm”.“Đứa trẻ này, còn khách sáo với bà sao. Nhìn cằm này, sắc nhọn không biết thành kiểu gì rồi”.“Dương Dương còn phải làm phiền bà, bây giờ cháu không chăm sóc con bé được.”“Cháu cứ dưỡng bệnh cho tốt, bà đưa nó bề. Mà Tiếu Dương đâu?”.Tiếu Dương lên tiếng trả lời khi vào cửa, hai tay xách hai túi nilông đựng nhiều đồ lỉnh kỉnh. Nào là giấy ăn, khăn mặt, kem đánh răng, cốc, chậu rửa mặt, còn vài món ăn Trương cười tủm tỉm nhìn anh, “Tiếu Dương à, Hiểu Nhiên giao phó cho cháu, bà đưa Dương Dương về”.“Bà Trương, bà đừng lo lắng, cháu ổn, để Tiếu Dương đưa hai người về, một mình cháu không có việc gì”. Khương Hiểu Nhiên cướp lời.“Ui, đứa trẻ này, bị bệnh thì phải có người ở bên cạnh chứ”. Bà Trương nắm tay Dương Dương, “Tiếu Dương à, cháu đừng nghe nó nói, buổi tối nhớ chăm sóc tốt cho nó. Có gì sơ xuất, bà sẽ đến hỏi tội cháu”.Tiếu Dương vội tiếp lời, “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, ngài yên tâm”.Bà Trương đi rồi, Khương Hiểu Nhiên trở lại suy nghĩ đến Tiếu Dương nhàn nhã nằm trên sô fa, “Đêm nay, anh cắm trại ở đây”.“Anh đúng là đồ mặt dày mày dạn, tôi không hoan nghênh anh”. Khương Hiểu Nhiên vừa nói vừa kéo cánh tay anh, bắt anh đứng không địch nổi Tiếu Dương, ra sức kéo một lúc, anh vẫn không nhúc nhích. Người ta từ nhỏ luyên Taekwondo, xương cốt cơ thể hiển nhiên rất cường Dương thấy cô mệt mỏi thở hổn hển, tay quàng một vòng, bắt cô lao vào cánh tay Hiểu Nhiên ngồi trên đùi anh, thắt lưng bị anh ôm chặt, không thể động đậy, dứt khoát không chống cự được. Nhẹ tay gạt những sợi tóc rối của mình, cô mỉm cười, “Anh muốn làm gì?”.“Em cho là anh muốn làm gì chứ?”. Tiếu Dương thả lỏng tay, cười khẽ. “Anh đang đói bụng muốn ăn, ngay cả bệnh nhân cũng không nương tay”.Khương Hiểu Nhiên thấy anh vừa nói, liền chuyển đến tầng ý nghĩa khác. Trong lòng thầm mắng, háo không thèm để ý đến anh, tiếp tục giữ tóc mình.“Hiểu Hiểu, anh sợ buổi tối em không có người chăm sóc, em vẫn đề phòng anh sao?”. Tiếu Dương mềm giọng nói, “Lại nói, bà Trương sẽ tính sổ nếu anh không hoàn thành nhiệm vụ, cũng không thể giải thích với bà ấy được”.Bà Trương ở trong lòng Khương Hiểu Nhiên, không chỉ là một bà hàng xóm già, mà còn là một trưởng bối cô rất kính trọng. Khi mẹ còn ở nhà, hai nhà đối diện nhau, bình thường nhà ai có đồ ăn con, đều để cho bên kia một khi mẹ về thành phố B, Dương Dương cơ bản đều do bà chăm sóc, người phụ nữ già đó ở trong lòng Khương Hiểu Nhiên rất có trọng Khương Hiểu Nhiên đặt lên chỗ tựa lưng ghế sô fa, ánh mắt lặng lẽ nhìn chăm chú anh, “Tùy anh đấy, có thể để tôi đứng lên được chưa?”.Cô giận dữ, cô buồn bã, cô kích động. Tiếu Dương đều có thể dễ dàng ứng phó, nhưng nếu cô bình tĩnh như lúc này khiến anh cảm thấy giật mình, thậm chí là sợ đè nén bất an trong lòng, nới lỏng tay Hiểu Nhiên linh hoạt đứng lên, ngồi vào giường, cầm một quyển tạp chí lật cách hai người rõ ràng gần như vậy nhưng lại có cảm giác vô cùng lâu sau, khách sạn đưa đồ ăn đến, vẫn là gấp đôi khẩu Hiểu Nhiên không chút khách khí, tổ yến uống sạch, đồ ăn cũng cuốn trôi Dương không có việc gì tìm việc làm, muốn tìm cô nói cô chỉ trả lời “À, đúng, phải”.Trong lòng Tiếu Dương tự cười mình, xem ra ở trong mắt cô, anh đáng ghét đến mức nói chuyện cô cũng không muốn nói nhiều hơn một chín giờ kém, Khương Hiểu Nhiên nằm ngủ trên Dương không tiện mở tivi, sợ đánh thức ngủ trên sô fa, chân cũng không duỗi thẳng được, đành phải cuộn mình. Đến lúc lâu cũng không ngủ trong yên tĩnh tối tăm, chỉ có ánh trăng mờ ảo xuyên qua khung cửa sổ, để lại những dấu vết mang sắc thái khác Dương lén lút đứng dậy đi đến trước giường ngủ rất ngon, hơi thở đều đặn. Lông mày nhíu lại mặt khẽ nhăn, tựa hồ như có gì đó ưu vươn tay ra chỉ, muốn xóa đi những phiền não kia, nhưng ngón tay chưa kịp đưa đến chỗ lại dừng lại. Qua không khí, vẽ hình lông mày cong cong, một lúc lòng cảm thấy thỏa mãn mới thu tay lúc anh rời đi, Khương Hiểu Nhiên lặng lẽ mở mắt, nhìn trần nhà đen tuyền. Vài giây sau đó, lại khẽ nhắm mắt lại. Khi Khương Hiểu Nhiên về nhà, đèn phòng khách vẫn còn sáng, mẹ từ phòng bếp múc một bát canh hạt sen đưa cho cô.“Mẹ, đã muộn rồi sao mẹ còn chưa ngủ?” Cô uống ngụm canh, thật ngọt.“Có một số việc muốn thương lượng với con. Dì con gọi điện muốn mẹ về nhà sống cùng, chú con năm trước qua đời, dì ấy ở một mình cũng cô đơn. Mẹ cũng đã nhiều năm không về nhà.” Bà Khương chậm rãi Hiểu Nhiên ngẩng đầu nhìn mẹ, trong lòng cũng cảm thấy áy náy, ở thành phố B nhiều năm như vậy, chưa dành cho bà những ngày sống thoải mái, lại luôn để bà phải lo lắng.“Mẹ, mẹ cũng nên đi nhiều nơi một chút, Dương Dương cũng đã lớn, cửa hàng của con kinh doanh rất tốt, mẹ đừng lo lắng cho con.”“Con đừng trách mẹ nói nhiều, việc để trong lòng mẹ đã lâu. Năm nay, con đã ba mươi bốn tuổi, Dương Dương cũng chín tuổi. Bạn bè bên cạnh con đều đã thành gia lập nghiệp, tuổi của con cũng không còn trẻ nữa, nháy mắt, rồi lại đến bốn mươi, thời gian đối với phụ nữ đảo mắt đã trôi qua rất nhanh. Con là đứa tốt tính, bằng dung mạo tính cách của con, tìm một người tương đương cũng không quá khó, đừng để mẹ đi rồi vẫn phải suy nghĩ mãi về việc này.”Lòng Khương Hiểu Nhiên chua xót, cô sao không biết mẹ lo lắng cho mình, nhưng có điều cô vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó. Có những lúc, cô cũng muốn giống những người khác, có chồng, về già có người trò chuyện, làm bạn. Dương Dương cũng cần một người ba, một nhà ba người cuối tuần đi xem phim, đi chơi công viên. Kỳ thật cuộc sống an nhàn như vậy, như lúc còn trẻ đoàn tụ sum vầy, thề non hẹn biển thì khó cầm bát đặt lên bàn trà, khẽ cười nói “Mẹ, mẹ yên tâm, ngày mai con đi tìm Lưu Sảng, nhờ cô ấy đứng ra giúp con giới thiệu một người bạn, thế không phải dễ dàng sao.”.Hôm sau, bà Khương đến thành phố A, Khương Hiểu Nhiên quả thực đến tìm Lưu trưa, hai người đến nhà hàng ẩm thực ăn cơm, đây cũng là nơi Khương Hiểu Nhiên ưa thích nhất, rau xào nhiều, hương vị nồng đậm, mà giá cả rất hợp khi ngồi xuống ghế, vẻ mặt Lưu Sảng đầy bất ngờ.“Này, cậu định làm gì mờ ám mà hẹn đến cái phòng nhỏ này hả?”“Không có cách nào khác, tớ chỉ muốn hối lộ cậu.”“Nói đi, chỉ cần không phải giết người phóng hỏa, những chuyện các chị em chúng ta nào có so bì ai với ai.”“Bên cạnh cậu có người đàn ông hoàng kim anh tuấn độc thân nào không?”Lưu Sảng đang uống một ngụm nước, nghe được câu này phun hết ra, “Trái tim ngủ đông mười năm khó thành của cậu cuối cùng cũng đã thức tỉnh?”.“Cậu đã kết hôn, tớ không thể lạc hậu nha.”“Chịu kích thích, chắc chắn là chịu kích thích, nhưng đầu sỏ hẳn là người khác. Nghe nói ở tiệc cưới tớ, có người nào đó nửa buổi rút khỏi hội trường, nguyên nhân thì không cần để tớ nhiều lời, cậu mau thành thật khai báo đi.”Khương Hiểu Nhiên thu nụ cười trên mặt, “Tớ vẫn trả lời cậu là không hề liên quan gì tới anh ấy, nhìn thấy anh ấy và bạn gái thân mật gần gũi, đối với tớ như không có gì, tớ không có cách nào để lòng yên tĩnh như nước. Rõ ràng tớ rời bỏ anh ấy, rõ ràng xa nhau chín năm, rõ ràng tớ đã chuẩn bị tâm lý tốt mọi chuyện, nhưng bản thân vẫn không có cách coi anh ấy là người quen thuộc xa lạ.”.“Nha đầu ngốc này, phải đi tìm anh ta. Dựa vào việc cậu là mối tình đầu của anh ta, đã kết duyên vợ chồng, dựa vào việc cậu vì anh ta nuôi lớn con gái đáng yêu, tớ không tin anh ta không quay đầu lại.”Khương Hiểu Nhiên lắc đầu, “Tớ ngốc, tớ dốt, đối với cậu coi là không có mặt mũi. Lúc trước sau khi xa nhau, ai cũng không ràng buộc ai, hôm nay anh ấy có đối tượng tốt, có duyên tốt, tớ có tư cách gì quấy rầy cuộc sống của anh ấy. Cho dù tớ gạt bỏ lòng tự trọng của mình, cho dù chúng tớ có chung sống cùng nhau, liệu có thể đảm bảo có một cuộc sống tốt đẹp hay không?.“Cậu còn có việc chưa báo cáo nha. Nghe nói cậu và Cố Thiên Nhân đang tay trong tay, ân ái yêu nhau?”“Tình cảnh của tớ và Cố Thiên Nhân, người khác không biết, cậu còn không rõ. Cũng chỉ là bạn bè mà thôi.”“Nói thật nhẹ nhàng, bạn bè. Anh ta là người thế nào lại tùy tiện cùng cậu kết giao bạn bè.”“Lưu Sảng, tớ là người thế nào, cậu hiểu hơn ai hết. Đừng nói anh ấy đã có vợ, ngay cả còn độc thân, tớ cũng không có bất kì mơ tưởng đến anh ấy. Đơn giản là cầu thủ không cùng đẳng cấp, liệu có thể cùng nhau thi đấu thể thao sao?”Lưu Sảng bóc củ lạc cho vào miệng, “Được rồi, không phải tìm đàn ông bên cạnh tớ sao, giao cho tớ.”.“Cuộc sống tân hôn thế nào?”“Vẫn như cũ. Anh ta một tuần có năm ngày ở nhà, còn lại hai ngày xã giao.” Lưu Sảng chẳng hề để ý Hiểu Nhiên lấy bánh mật bên cạnh, hỏi tiếp, “Còn với sinh viên kia?”.“Hai người chung sống cùng nhau hai năm. Hôm kia tớ và đồng nghiệp đến khách sạn liên hoan, vừa hay gặp anh ta và cô gái kia. Đừng nói, bộ dáng đúng là kiều diễm động lòng người, tớ mà là nam, sợ cũng không chịu được.”“Cậu bị người bán, vậy mà còn giúp người đòi tiền mặt, tiểu tam sợ nhất là đối phó với những người như cậu.”“Vậy làm sao bây giờ? Lén theo dõi? Chân trước đuổi sói đi, chỉ sợ sau lưng lại có con hổ, tiểu tam nay thất nghiệp, lấy người này ở nhà an dưỡng sống tạm.” Lưu Sảng nhẹ nhàng nhâm nhi Hiểu Nhiên nhìn vẻ mở mang của cô ấy, trong lòng không hiểu sao thấy không thoải mái, lời nói an ủi cũng không nói lên lời, chỉ có thể mỉm cười.“Cậu cười thật khó coi, tớ cũng không phải nợ tiền cậu.” Lưu Sảng cười nồng Hiểu Nhiên cố ý nói quyết liệt, “Cái cậu nợ tớ còn nhiều hơn tiền bạc, cậu rõ ràng nợ tớ một người đàn ông.”.“Nóng nảy đi, nóng nảy đi, có phải gần đây có điều không hài lòng, nên tức giận cũng nảy nở hay không?”Hai má Khương Hiểu Nhiên nóng như lửa đốt, trừng mắt nhìn Lưu Sảng, toàn bộ mặt xuân sắc, dường như bị cơn tức giận áp hết lên.“Ôi, đáng tiếc tớ không phải đàn ông, nếu không cậu đừng nghĩ kết hôn được.”“Lưu Sảng đáng chết này.” Khương Hiểu Nhiên đột nhiên véo hai má cô ấy, “Cậu còn dám nói bậy.”.Ngày hôm sau, trong quán trà ở gần công viên thành phố B, Khương Hiểu Nhiên trang điểm vẻ ngoài cẩn thận đến gặp người đàn ông Đặng đàn ông tóc húi cua, vẻ mặt ôn hòa, làm cho người khác có cảm giác sạch sẽ tươi ta gọi một tách Bích loan xuân, một ít bánh, sau đó nhẹ nhàng đặt tách trà nhỏ trước mặt cô.“Nghe Lưu Sảng nói, em đang mở một cửa hàng, bình thường chắc rất bận rộn.”“Được nhiều người giúp đỡ, đôi khi có thể vụng trộm lười biếng.”“Tình cảnh của em tôi đại khái cũng đã biết, ly dị, độc thân một mình. Nghe nói em có một con gái, rất ngoan, con gái đáng yêu nhu nhuận. Lần sau em mang con gái ra ngoài cùng chơi, được không?” Ánh mắt người đàn ông thành khẩn nhìn Hiểu Nhiên nghe anh ta nhắc đến Dương Dương, trong lòng phút chốc mềm đáp lại rõ ràng, “Được a.”.Hai người nói chuyện, suốt buổi gặp mặt Đặng Phổ nói chuyện khá thú vị , Khương Hiểu Nhiên nghe rất mới mẻ, cũng nói nhiều hơn so với bình thường, không khí thản nhiên, nhưng rất hài đó, hai người dùng bữa tối trong một nhà hàng nhỏ bình thường, đồ ăn thức uống rất đơn giản. Ăn xong, Đặng Phổ muốn đưa cô về nhà, cô từ chối, cuối cùng tự về để cô chấm điểm cuộc hẹn hôm nay, cô có thể đưa ra điểm chuyện đều như mong muốn của cô, một người đàn ông bình thường, một cuộc hẹn bình thường, về sau có lẽ cũng là một ngày bình tóm lại đã không diễn ra như vậy, đến cuối cùng nguyên nhân là gì, cô không biết cũng không muốn biết, đôi khi người ta có thể tự coi là ngốc để sống hạnh phúc hơn.——— ————————Lần này Tiếu Dương về thành phố B, chủ yếu vì đưa tổng bộ công ty di chuyển đến đó, tâm tình của anh rất phức tạp. Chờ đợi, do dự, thậm chí là sợ hãi. Cho đến khi đặt chân nên mảnh đất này, con tim bỗng nhiên xa vời kia, giờ khoảng cách ổn định, giống như cảm giác người lang thang được trở về thực tế nhà anh ở thành phố A, cha mẹ ở đó, thành phố B chỉ là nơi anh học tập bốn năm, là nơi anh làm việc hai năm, sao được coi là nhà của anh?Tiếu Dương ống cạn ly rượu, ánh mắt dưới ngọn đèn chiếu rọi lấp lánh tỏa sáng.“Thật tính kết hôn?” Tô Tuấn thưởng thức ly rượu trong tay, trong lòng cảm thấy không đúng, Quách Doanh kia tuy nói dung mạo có vẻ tuyệt vời, nhưng cảm giác vẫn khống giống chuyện năm xưa.“Cậu đều đã kết hôn, tớ cũng không thể ngoan cố đến cùng, năm nào về nhà ba mẹ cũng thúc giục, cho nên hoàn thành tâm nguyện của họ.”“Buông xuống?”Buông xuống? Làm thế nào để không thể buông xuống? Tiếu Dương thở hôm đó ở tiệc rượu, anh chăm sóc quan tâm, nói năng nhỏ nhẹ với Quách Doanh, kỳ thật hơn nửa chỉ là diễn trò. Đơn giản là nói cho người phụ nữ nhẫn tâm kia, rời bỏ cô, anh càng có hạnh phúc mỹ mặt cô tái nhợt, thấy hình bóng cô choáng ngợp, lòng anh có một loại trả thù khoái sau lại nhìn thấy cô và Cố Thiên Nhân nắm tay rời đi, tim anh mới đầu là đau đớn, tiếp theo lại lo lắng cho cô, chẳng lẽ cô không biết anh ta là người đã có vợ, vậy mà vẫn… Anh không dám tưởng tượng một khả năng khác.“Cậu và Lưu Sảng đã tu thành chính quả, lúc đầu tớ thật sự không lạc quan về hai người.” Anh chuyển chủ đề.“Con mẹ nó cũng thực kì quái, mấy năm nay mỹ nữ bên người không thiếu, nhưng chính cô ấy làm cho tớ có ý niệm kết hôn trong đầu.”Tiếu Dương nghĩ rằng, tình yêu thời trẻ, không có lẫn tạp chất, làm cho người ta nghĩ vĩnh hằng có được là điều tự nhiên.“Cậu chuẩn bị mọi việc đều thuận lợi như vậy, không phải tính yên ổn đấy chứ?”“Vợ của tớ chỉ có một người, nhưng người kia thật đúng là khó nói. Cậu có biết không, ba tớ và mẹ tớ là thanh mai trúc mã, hồi nhỏ vô tư, cuối cùng lại kết hôn, có tớ, từ đó về sau vui vẻ hạnh phúc. Ai cũng không thể tưởng tượng đến, mẹ tớ lại bỏ đi theo người khác. Tớ không tin trên đời này có cái gì là duy nhất, tớ chỉ muốn tùy theo cảm giác.”Tiếu Dương chụp bả vai anh, “Nào, hôm nay không say không về.”.Khi đi ra quán bar, Tiếu Dương đã nửa say nửa tỉnh. Anh lái xe, đi xuyên qua các con phố lớn, con đường nhỏ, cuối cùng dừng xe trước một dãy nhà dân cư trong ngõ sổ quen thuộc kia còn lóe lên ánh đèn mong manh, đã muộn thế này, cô còn chưa ngủ, không biết giờ cô đang làm gì?Ở thành phố G, khi mỗi đêm dài yên tĩnh, anh đều không tự chủ nhớ đến ràng muốn vứt bỏ cô ra khỏi cuộc sống, nhưng nụ cười của cô, vì sao không thể quên đi?Thời gian là liều thuốc tốt nhất, nhưng lại không cứu chữa được ra, trí nhớ càng muốn quên, lại càng khắc đó anh bắt đầu đón nhận tình cảm mới, nhưng trái tim kia cuối cùng đã không còn hương vị ngọt ngào, cay đắng chia ly năm trước, mẹ giới thiệu Quách Doanh làm trợ lý cho anh, anh đương nhiên hiểu tâm tư không từ chối, không chủ động, nhưng cũng biến thành tiếp nhận ấy anh đã ba mươi hai tuổi, sớm đến tuổi thành gia lập nghiệp, tìm một đối tác cùng chung sống, không còn tình yêu hôn nhân, cũng chẳng liên quan gì đến ai đâu?Anh đẩy cửa xe, dựa vào lề đườngGió đêm đầu thu, thổi đến mát lạnh, lửa nóng trên cơ thể dần dần bớt đi, tim đập càng lúc càng chân anh không thực ổn định, cứ hướng thẳng về phía đầu là thong thả, dần dần nhanh hơn, đến cuối cùng gần như muốn chạy thật nhanh lên trước..

sau khi ly hôn vẫn tiếp tục dây dưa